Thứ Sáu, 7 tháng 9, 2018

THÔNG BÁO


Truyện "Cúc Bách Nhật- Tử Đinh Hương" sẽ drop từ đây. 

Bản thông báo này tôi có 2 ý muốn nói, mặc dù biết rằng có lẽ không ai hóng câu truyện, cũng như đã đọc câu truyện. 

Đây là câu truyện tôi viết vào những năm cấp 3, có lẽ là lớp 10. Mục đích chỉ là viết cho vui, muốn có một câu truyện để lại cho riêng mình. 

Những bài thuốc tôi đề cập trong truyện không phải tôi nghĩ ra, tất cả đều là tham khảo bài thuốc trên mạng. Hiện tại là năm 2018, tôi không biết trước đó mình có sửa lại 1 chút câu chữ về các bài thuốc này không, nhưng tôi nhớ là bản thân đã sao lưu lại những đường link của các bài thuốc, dự định đến chương cuối sẽ tổng hợp viết nguồn đưa lên.

Tuy nhiên, thật không may là tôi bị trộm mất laptop khi đang viết truyện. Do đó tôi tạm ngưng viết một thời gian. Dần dà quên mất cách đăng nhập vào trang blog này, do tôi không nhớ mật khẩu =((

Hôm nay đột nhiên tôi lục lại gmail, mới tìm ra được 1 email về link của trang blog này, cũng không cần mật khẩu =))) Thế là có dịp đọc lại câu truyện, mới vỡ lẽ mà nhớ ra Cúc Bách Nhật- Tử Đinh Hương, cũng như các đường link bài thuốc đã mất.

Vì thế, mong rằng mọi người cho phép tôi không dẫn đường link các thang thuốc và giữ lại 4 chương truyện này. Tôi rất muốn được lưu lại kỉ niệm, vì những dòng chữ ngây ngô thời cấp 3 đã lưu giữ cho tôi nhiều kí ức, nên tôi mong không xóa trang, mặc dù truyện đã drop...

Cuối cùng, cảm ơn mọi người đã đọc thông báo dài dòng của tôi. 

Thứ Sáu, 26 tháng 6, 2015

Cúc Bách Nhật- Tử Đinh Hương (Chương 4)



Tác giả: Hì Hì
Chương 4:

Mặt trời đã lặn, thành phố bắt đầu lên đèn.

Trong không khí vẫn còn phảng phất đâu đây mùi hương đặc trưng sau cơn mưa, đó là mùi đất, mùi hương của đất trời. Chúng xen lẫn, hòa trộn với mùi thức ăn từ đâu đến khiến không gian phút chốc ngập tràn sự ấm áp. Trên phố được bật lên những ánh đèn vàng nhạt, làm xua đi nhẹ nhàng cái lạnh đêm đông.   

Tử Đình bước vào siêu thị tạp hóa gần nhà, lấy giỏ nhựa mà cửa hàng để sẵn xách đi.
“Nước tương, dầu hàu, dầu thực vật, kem đánh răng, rau thơm, hạt tiêu, củ sen… ừm, còn thiếu quít nữa”

Xách chiếc giỏ nặng chịch đến khu bán trái cây được bảo quản lạnh, Tử Đình bắt gặp bác sĩ lần trước khám cho mình. Cô cố nhớ lại tên anh, hình như tên là Khúc Bách Nhật.

“Bác sĩ Khúc”

Bách Nhật vốn đang chăm chú chọn những trái quít ngon, nghe Tử Đình gọi có chút giật mình. Anh nhìn sang liền thấy một cô gái có mái tóc được búi cao như chiếc bánh bao, áo tay dài thật dày màu xanh cùng chiếc quần bò nhạt màu. Bách Nhật mỉm cười lộ ra cái đồng tiền nhỏ bên má, gật nhẹ đầu đáp:

“Chào cô Hà, thật trùng hợp nhỉ?”

Tử Đình híp mắt cười, cũng gật đầu theo:

“Phải. Nhà tôi ở gần đây, đến đây để mua chút đồ”

Bách Nhật nhìn chiếc giỏ của cô, ừm nhẹ một tiếng rồi mới hỏi:

“Cô định mua quít?”

“Đúng rồi. Hôm bữa chả phải anh bảo tôi mua quít đun sôi với củ sen sao? Tôi mua về để làm món ấy đó. Mà kim quất là quít đấy à? Tôi lớn vậy rồi mới biết.”

Bách Nhật gật đầu, ôn tồn nói như thầy giáo giảng dạy cho học sinh:

“Kim quất, người miền Nam hay gọi là quít. Do đặc tính vùng miền nên cô không biết cũng không gì lạ. Có vị cay, chua, ngọt, tính ấm, đi vào kinh can, phế, tỳ, vị. Về công năng, có tác dụng lý khí giải uất, trị ho hóa đàm, tiêu thực khu trệ, sinh tân giải rượu. Trên lâm sàn thường dùng kim quất chữa trị các chứng bệnh can khí uất kết, chán ăn, ho khạc nhiều đàm, viêm gan cấp tính, viêm túi mật, sỏi mật, đau dạ dày, sa đì, viêm phế quản mạn tính, sa hậu môn, sa tử cung…”

Tử Đình tròn mắt nhìn anh, cười thầm trong lòng bác sĩ Khúc gặp bệnh nghề nghiệp rồi. Bách Nhật đang nói cũng nhận ra điều gì không phải, ngượng ngùng dừng lại, quay đầu lựa quít. Nhìn Tử Đình bên cạnh đang cúi người nhịn cười, tay lấy đại từng trái, gương mặt anh hiếm khi đỏ hồng lên một mảng.

“Để tôi giúp cô lựa quýt, cô chọn trái thì chua quá, trái thì ngọt quá, như vậy không ngon đâu”

Tử Đình ngạc nhiên nhìn anh, sau đó vui vẻ để lại những trái mình vừa chọn, rồi đưa cái bọc trống rỗng cho anh.

Cân quít xong, Tử Đình cùng Bách Nhật đến quầy tính tiền. Hôm nay do trời mưa nên ít người đến mua đồ, chẳng mấy chốc đã đến phiên Tử Đình.

Từng tiếng tít tít máy móc vang lên trong không gian có phần tĩnh lặng. Tử Đình quay người lại nhìn Bách Nhật. Ở anh cô luôn thấy được hương vị thanh mát sạch sẽ cùng nhựa sống tràn trề của tuổi trẻ, tựa như lá trúc xanh bỗng trở mình đầy sức sống sau khi đắm chìm trong mưa.

“Bác sĩ Khúc, nhà anh ở khu mấy?”

Tử Đình khẽ hỏi. Bách Nhật có vẻ ngạc nhiên, sững sờ trong chốc lát mới nói:

“Ở khu 8”

“May quá, nhà tôi ở khu 5. Một lát khi đi ngang qua khu 5, anh đợi tôi chút, tôi đem khăn trả lại anh”

Lúc này Bách Nhật mới hiểu câu hỏi của cô, tươi cười nói ừ, làm lúm đồng tiền càng lún sâu hơn.

Bước ra khỏi siêu thị, cơn mưa lúc nãy cũng đã tạnh. Vì mùa mưa nên bầu trời càng tối, gió thổi mạnh, lâu lâu lại có sấm sét xẹt ngang. Bách Nhật thấy cô xách bọc đồ thật to, nhìn có chút khó khăn. Dù sao cô cũng là người bệnh, sức khỏe không tốt, đứng trên góc độ y học, mình làm bác sĩ không thể ức hiếp bệnh nhân. Nghĩ vậy, Bách Nhật liền khom người xách lấy bọc đồ của cô, vẻ mặt có chút ngượng ngập, khi nói cũng nhanh hơn:

“Để tôi giúp cô”

……..

Thành phố lên đèn sáng rực. Vì đã tối hẳn nên ngoài đèn đường màu vàng ấm áp kia, thành phố càng có thêm những màu sắc khác nhau xuất phát từ những khu dịch vụ giải trí, những tiệm thức ăn nhanh. Chúng liên tục chớp nháy càng khiến cảnh vật lúc này thêm phần sinh động.

Đứng trước khu số 5, Bách Nhật đợi Tử Đình chạy vào nhà lấy khăn cho mình. Không để cho anh đợi lâu, chưa đầy 5 phút đã thấy Tử Đình chạy vội ra, đưa cho anh chiếc khăn được gấp gọn gàng.

Trông thấy cô vì chạy gấp mà thở hổn hển, mặt đỏ lên thấy rõ, trên trán xuất hiện vài giọt mồ hôi, tâm trạng Bách Nhật xuất hiện một vài cảm xúc lạ lẫm. Thực ra cô ấy không cần phải làm vậy, chiếc khăn này cũng không quan trọng với anh, cho nên Tử Đình cũng không nhất thiết phải mặc mình đang bệnh mà chạy hết sức lấy khăn cho anh.

‘Cô ấy thực không giống mình’

Tâm trạng Bách Nhật phức tạp, nhận lấy khăn mà như cảm thấy đàn kiến đang bò, chúng gặm nhắm anh, khiến anh vừa đau vừa ngứa.

“Cảm ơn cô Hà”

………..

Từ cửa sổ bệnh viện nhìn ra ngoài, Bách Nhật thở dài ngao ngán. Hôm nay trời lại mưa. Từng giọt mưa nặng hạt rơi xuống, đập vào cửa kính mạnh mẽ khiến người ta sợ hãi.

Chả lẽ anh phải đi nhờ xe Minh Minh nữa sao?

Hôm nay anh cũng lại nổi hứng đi bộ, thời tiết đúng là thay đổi thất thường, lúc sáng còn có những tia nắng cháy bỏng nhảy nhót trên mặt đường, không ngờ buổi chiều lại mưa lớn như vầy.

Đúng giờ tan tầm, Bách Nhật đứng chờ Minh Minh trước cổng. Thấy Minh Minh ra, liền nở nụ cười nhờ vả.

“Minh Minh à, cho tớ đi nhờ xe”

Minh Minh trợn tròn mắt nhìn cậu:

“Xe cậu đâu?”

“Xe tớ ở nhà”

Minh Minh bỗng muốn thét lên:

“Hôm nay mắc chứng gì lại không lái xe?”

“Tự nhiên tớ muốn đi bộ”

“Cậu tới rồi”

Bách Nhật liếc Minh Minh một cái, không thèm chấp với cậu, lạnh lùng hỏi lại:

“Có cho tớ đi nhờ không?”

“Anh hai à, tôi làm gì có xe chứ? Hôm nay bạn gái tôi đến, nói là muốn đi bộ cùng tôi. Cho nên tôi để xe ở nhà rồi”

Bách Nhật giọng lạnh tanh:

“Cứ yêu đương là thích đi bộ sao? Thật lãng nhách. Nắm tay dưới mưa cho cùng bị cảm!”

Minh Minh cười khì khì, nheo mắt lại nhìn Bách Nhật:

“Người ta gọi đó là lãng mạn, không phải lãng nhách. Độc thân suốt như cậu thì làm sao biết chứ? He he, tớ cho cậu mượn dù nè. Nể tình nghĩa lắm rồi đó nha”

Nói rồi cậu dúi cây dù vào tay Bách Nhật. Sau đó phóng khoáng mỉm cười đợi người yêu. Bách Nhật định hỏi cậu cho tớ dù thì làm sao đi đón bạn gái, không ngờ chưa kịp mở miệng đã thấy một cô gái mặc váy ngắn trẻ trung chạy lại trách móc Minh Minh:
“Sao anh không đem dù hả? Như vậy sao mà đi?”

Minh Minh mặt dày nói:

“Anh quên đem dù mất rồi. Không sao, chúng ta dùng chung là được”

Sau đó một tay anh bạn lấy dù trong tay cô gái, một tay vòng qua eo ôm chặt người đẹp, rồi nham nhở nói:

“Đi thôi”

“Em nghi ngờ anh lừa em”

“Làm sao anh dám qua mặt em?”

“Thật không?”

“Thật”

Bách Nhật đứng tại chỗ cười cười, đúng là lời đàn ông khi yêu thật không đáng tin cậy.
Anh bật dù lên, một mình “lội” mưa đi về.

Mưa lớn bắt đầu giảm dần, không còn ào ào như lúc nãy, cũng không phải lất phất vài hạt sắp tạnh mưa, mà kiểu ở giữa cả hai, không lớn, không nhỏ, khiến người đứng trú tiếc hùi hụi, mưa không còn nặng hạt, sắp tạnh nhưng lại không tạnh, muốn lấy tay làm dù chạy qua cũng khó.

Nghe tiếng lộp bộp do mưa rớt xuống trên dù, Bách Nhật bỗng nhớ đến cô gái hôm qua- Hà Tử Đình.

Cô ấy là người đầu tiên khiến anh mở lòng. Đưa khăn cho cô lau người, lựa quít cho cô, xách tiếp cô bọc đồ là những hành động anh chưa từng làm cho người khác. Từ trước đến nay, anh cứ sống cuộc sống riêng anh, chưa bao giờ muốn mở lòng chìa tay giúp đỡ người khác, anh thấy không cần thiết phải vậy. Giúp họ, anh không được lợi gì, có đôi khi lại tự chuốc ưu phiền vào người. Cho nên, khi giúp cô cũng là lần đầu tiên anh giúp một người ngoài nhiều như vậy, thực sự không tránh khỏi ngượng ngập.
Còn cô thì khác. Cô chạy vội lên nhà, tay xách bọc đồ nặng, gió lạnh tạt vào người cô, khiến bước chân có chút loạng choạng, nhưng cô không than phiền gì, đưa cho anh chiếc khăn trắng ngần được giặt sạch, còn gấp lại tỉ mỉ. Khi anh nói ‘cảm ơn cô Hạ’, cô cười thật tươi, đôi mắt híp lại thành hình bán nguyệt, rạng rỡ lắc đầu nói: ‘Tôi phải cảm ơn anh mới phải. Bác sĩ Khúc, thật tình cảm ơn anh’

Anh không hề biết, giúp đỡ người khác tâm trạng lại có thể tốt đến vậy.

Bước chân đột ngột ngừng lại.

Bách Nhật mỉm cười có chút khó hiểu, mấy hôm nay cứ liên tục gặp cô ấy. Rõ ràng lúc trước hai người đâu quen gì nhau, bây giờ thì lại gặp xuyên suốt 4 ngày.

Tử Đình tay nắm chặt vạt áo khoát, dáng vẻ sốt ruột nhìn trời. Anh ngước lên, thấy có thêm 1 vệt sáng dài xẹt ngang qua, ẩn hiện chớp tắt. Chắc là cơn mưa lớn hơn sắp đến.
Không nghĩ ngợi nhiều, Bách Nhật cầm dù đi đến gặp cô ấy… chào hỏi một chút.

Lông mài Tử Đình nhíu chặt, trong lòng thầm than khóc, có lẽ cô sẽ phải đứng chờ ở đây suốt đêm thôi. Lấy chiếc điện thoại trong giỏ gọi về nhà, Tử Đình lục danh bạ, rà nhanh tìm kiếm chữ “nhà”.

“Cô Hà”

Tử Đình ngẩng đầu lên, ngạc nhiên nhìn người trước mặt. Mấy hôm nay đúng là có duyên với nhau, đi đến đâu cũng gặp bác sĩ Khải. Tử Đình rất nhanh mỉm cười, vừa lắng nghe tiếng tút từng đợt trong điện thoại vừa chào hỏi Bách Nhật:

“Bác sĩ Khải, thật khéo quá”

Bách Nhật gật đầu, thấy cô gọi điện thoại lại không kiềm được hỏi:

“Cô đang gọi người tới đón à?”

Tử Đình lắc nhẹ tay còn lại, cười nói:

“Tôi gọi cho mẹ tôi. Trời mưa như vậy, có lẽ là phải về trễ rồi”

Dứt lời, Tử Đình lấy điện thoại trên tai xuống, nhíu mài im lặng nhìn màn hình. Bách Nhật nghe thoáng tiếng tút dài, lờ mờ đoán ra mẹ cô không bắt máy. Anh nhìn dáng vẻ bồn chồn của Tử Đình, chợt nghĩ có lẽ mình nên làm gì đó giúp cô.

“Không liên lạc được với mẹ cô à? Tôi có dù, hay để tôi đưa cô về?”

Tử Đình cảm kích, lời nói có chút run rẩy:


“Cảm ơn anh…”

Thứ Hai, 8 tháng 6, 2015

Cúc Bách Nhật- Tử Đinh Hương (Chương 3)

Tác giả: Hì Hì
Chương 3

“Sao rồi Tử Đình? Bác sĩ nói sao?”

Vừa bước ra cửa, mẹ cô đã vội đứng dậy bước tới bên cô mà hỏi.

“Chỉ bị cảm mạo thôi mẹ. Không có gì nghiêm trọng. Bác sĩ ấy thật tốt, còn kê đơn cho con theo thuốc đông y nữa nè”

“Thuốc đông y?”

Chủ Nhật, 7 tháng 6, 2015

Cúc Bách Nhật- Tử Đinh Hương (Chương 2.2)


Tác giả: Hì Hì

Chương 2.2

Hai tiếng “xin chào” vừa định bật ra theo thói quen nghề nghiệp thì bỗng chốc ngừng lại.

Bách Nhật ngạc nhiên nhìn cô gái khá quen này, khóe môi anh có chút vươn lên. Cô khịt mũi không cho nước mũi chảy ra, đôi tai vì lạnh mà đã đông cứng đỏ bừng. Hôm qua gặp mặt là một cô gái có chút thê thảm nhưng lại theo kiểu thời trang tinh tế, chiếc váy màu vàng xinh đẹp cùng đôi guốc cao năm phân khiến cô vừa xinh xắn lại không kém phần sang trọng. Còn giờ đây cô tùy tiện mặc quần gin dài màu đen, áo phông hoạt hình cùng chiếc áo khoát dày cọm. Mái tóc cô buông xỏa tự nhiên, khuôn mặt vì bị bệnh mà có nét tiều tụy. Tuy nhiên, đôi mắt đang mở to kia chắc cũng đang bất ngờ khi gặp anh lắm đây.

Có vẻ như lúc nào cô ấy gặp anh cũng trong tình trạng “thê thảm” nhỉ?

Bách Nhật ý cười càng đậm thêm. Cất giọng nam dịu dàng mà hỏi:

“Bị cảm rồi?”

Câu hỏi của anh ấy thực chất là câu khẳng định mà. Tử Đình ngượng ngùng gật đầu, né tránh cái nhìn như cười như không của anh.

“Bây giờ cảm thấy thế nào?”

Vừa hỏi anh vừa lấy ống nghe đeo vào, ý muốn lắng nghe nhịp tim cô. Cô phối hợp cởi áo khoát, quay lưng lại cho anh ấy khám, nói:

“Sốt rồi, toàn thân đau mỏi, nhức đầu, sổ mũi, hắt hơi nữa”

Cô vừa dứt lời, cơ thể như muốn làm tăng độ tin cậy nên khiến cô hắt xì một cái... thật vang, thật lớn.

Bách Nhật vừa mới tháo tai nghe xuống đã nghe thấy tiếng hắt xì “hùng hồn” của cô, lông mày anh khẽ nhướng nhìn về phía Tử Đình đang rụt cổ lại, cô cố gắng thu mình, muốn cho Bách Nhật quên đi sự hiện diện của mình.

Trên mặt anh tràn đầy ý cười, nếu anh không gọi cô thì cô định sẽ ngồi vậy suốt sao? Nhìn giấy khám bệnh, anh khẽ gọi:

“Hà Tử Đình”

Người Tử Đình run lên, không phải vì giọng nói quá đáng sợ như giáo sư dạy cô lúc trước mà âm giọng này thật đặc biệt, nó mang sắc thái dịu dàng, ấm áp, nó trong trẻo vừa đủ như tiếng suối chảy róc rách. Giọng nói hay như vậy là lần đầu tiên cô được nghe. Tử Đình là người rất thích nghe những âm thanh hay, nhất là những giọng nói trầm lắng, dễ nghe, rung động lòng người. Cho nên cô không khống chế được sự run rẩy khi bất ngờ gặp người có âm giọng hay đến vậy mà nhẹ nhàng gọi tên mình. Bỗng nhiên cô lại có dũng khí mà quay người lại, trong lòng như đang reo hò muốn nhìn người phía sau, muốn ghi âm lại giọng nói của người đó mang về.

Nhưng khi nhìn kĩ gương mặt mỉm cười trong sáng ấy, tâm trạng cô bỗng chốc trở nên nặng nề, cảm thấy mình BT và thất lễ quá.

“Há miệng ra nào”

Tử Đình nghe lời há miệng thật to, cũng tự giác mà thè lưỡi ra. Làm xong những hành động đó, cô mới cảm thấy mình thật mất mặt trước âm giọng hay rồi. Tha cho cô, từ nhỏ đã được dạy dỗ như vầy, lúc nào đến khám bác sĩ cũng bảo há miệng to, thè lưỡi dài ra nào. Bây giờ nó đã trở thành thói quen, phản xạ có điều kiện rồi.

Bách Nhật cười thầm trong lòng, hơi ngạc nhiên với cô gái này, cô ấy... cũng thật là ngoan đi.

Nét cười của anh càng tươi hơn, buông cằm cô ra, dục đi chiếc que dơ vào thùng rác, anh mới bắt đầu ghi toa thuốc.

Tử Bình nhìn nét chữ thật đẹp của anh ta, thầm than làm bác sĩ chữ chả phải giống như cua bò sao, sao chữ của người này lại đẹp hơn cô nữa.

Nhìn những toa thuốc được viết ra liền mạch, tên nào cũng thật dài, cô không khỏi cảm thấy đầu càng nhức thêm.

“A, bác sĩ này...”

Bách Nhật dừng động tác ở tay lại, khó hiểu quay sang nhìn cô.

Tử Bình hơi chột dạ, nhưng cô không muốn phải uống thuốc tây đâu. Cô ho khụ một tiếng mới rụt rè nói:

“Thưa bác sĩ, anh có thể cho tôi một số bài thuốc không đắng được không? Không phải dạng viên thì càng tốt ạ. Dạng như thuốc sủi bọt, đưa vào miệng uống được liền ấy?”

Bách Nhật cười khổ, xem ra cô gái này không thích uống thuốc viên rồi.

“Dạng thuốc cô nói không phải lúc nào cũng uống được. Cô không uống được thuốc viên sao? Tuy hơi khó uống nhưng uống rồi thì bệnh rất nhanh khỏi đấy”

“Dạ không ạ...”

“Vậy cô uống được thuốc Đông y không?”

“Chưa từng thử ạ”

“Vậy tôi cho cô uống thử vài than trước nhé”

Tử Đình vui mừng:

“Dạ được ạ!”

Không biết anh bác sĩ lấy đâu ra một trang giấy trắng mới. Anh viết vội lên đó những tên thuốc trong đông y.

Tía tô (cả lá và cành) 12g, trần bì (vỏ quýt) 6g, hương phụ 12g, gừng 6g, cam thảo nam 6g.

Đổ 400ml nước, sắc còn 200ml, uống lúc nóng cho ra mồ hôi. Uống từ 1-3 thang.

Nếu có đầy bụng, buồn nôn, cho thêm hoắc hương 12g, hậu phác 12g.

“Những bài thuốc từ đông y tuy hơi đắng, muốn uống phải nhọc công, phải biết cách ninh lửa, uống vào sẽ không khỏi ngay, mà cần có một thời gian để phát huy hết công dụng. Nhưng nếu uống quen rồi thì cô sẽ thấy mùi thuốc rất thơm, trị dứt bệnh, ít để lại tác dụng phụ về sau”

Tử Đình gật đầu:

“Vâng”

“Nếu uống thuốc này lại thấy quá đắng thì cô dùng kim quất 5 trái, củ sen 100g, đường trắng và rượu trắng vừa đủ. Kim quất rửa sạch, cắt khoanh mỏng, củ sen cắt lát, cho vào nồi đất, đổ nước vừa đủ, bắt lên bếp, đun sôi bằng lửa to, chuyển lửa nhỏ ninh lấy nước cốt, bỏ bã, nêm đường trắng, rượu trắng, chia 2 lần dùng ấm”

“Dạ”

“Nhớ được không? Hay cần tôi ghi lại?”

Tử Đình nhỏ giọng đáp:

“Ghi lại đi ạ”

.......

Bách Nhật đưa tờ giấy cho Tử Đình, ân cần chu đáo nhắc nhở:

“Nhớ súc nước muối, uống nước ấm, vệ sinh phòng sạch sẽ, cũng cố giữ ấm nhé”

“Dạ”

Tử Đình đứng lên, chào tạm biệt Bách Nhật. Cô đi ra tới cửa rồi quay trở lại, đứng trước Bách Nhật nói:

“Lần trước cám ơn anh vì đã cho tôi mượn khăn. Lần này không thể trả cho anh liền được vì nó đã bẩn rồi”

Bách Nhật phối hợp nhìn chiếc khăn trên tay bị cô vò thành một nắm, gật đầu tỏ vẻ hiểu. Định nói với Tử Đình không cần bận tâm, chiếc khăn ấy cô cứ giữ mà sài thì Tử Đình đã mở miệng nói:

“Thật ngại quá. Tôi về sẽ giặt lại cẩn thận cho anh. Hôm khác tôi sẽ tới đưa”


Cô đã có ý như vậy, anh cũng đành thuận theo.

Cúc Bách Nhật- Tử Đinh Hương (Chương 2.1)


Tác giả: Hì Hì

Chương 2.1:

“Át xì… át xì…”

Tử Đình hắt hơi liền hai cái, tay níu chặt áo khoát, nước mũi liên tục chảy ra. Mẹ Đình sờ trán con gái, giật mình hốt hoảng vì trán cô nóng như lò thiêu, giọng nói bà có chút sốt ruột.

“Thôi cô ơi, mau đi khám bệnh với tôi. Cô sốt rồi đấy, thế nào cũng bị cảm”

Tử Đình nhăn nhó, nói bằng giọng nghẹt mũi:

“Hôm qua con bị mắc mưa mà. Mưa lớn vậy không bị cảm mới lạ. Không sao đâu, bệnh này chỉ như bị muỗi chích, vài ngày là khỏi à”

[Thơ] Tôi yêu em...




Tác giả: Hì Hì

Tôi yêu em, bờ kia biển lặng
Gió hiu hiu, thổi mát đêm ngày.
Tôi yêu em, từng nhịp sóng vỗ
Tràn vào bờ, rồi vội tan ngay. 

Tôi yêu em, bầu trời bất tận
Như biển cả, rộng lớn mênh mang.
Tôi yêu em, đám mây chậm rãi
Vờn nhẹ rồi, đi đến đâu đây?

Tôi yêu em, màu xanh cuộc sống
In vào cây, vào lá vào cành.
Tôi yêu em, đóa hoa xinh đẹp
Thắm đẵm sương, rực rỡ trên thân.

Tôi yêu em, cánh đồng bát ngát
Hay nghiêng mình, chào đón nông dân.
Tôi yêu em, nắng vàng cháy bỏng
Đập vào người, khiến đổ mồ hôi.
                                                       
Tôi yêu em, mùa đông lạnh giá
Giáng xuống trần, bão tuyết xông pha.
Tôi yêu em, từng cơn mưa nhỏ
Cứ rì rào, làm rối lòng ta.
.
.
.
Tôi yêu em, yêu cuộc đời này
Dù chông gai, vấp vênh nhiều lắm
Dù dại khờ, nhiều khi thất bại
Nhưng vì yêu, tôi sẽ đổi thay:

Sống thật chậm trong những tháng ngày
Không u sầu, bỏ hết vấn vương
Giúp đỡ người như giúp đỡ mình
Cuộc đời người, cũng chỉ vậy thôi!
            

Thứ Ba, 2 tháng 6, 2015

Cúc Bách Nhật, Tử Đinh Hương: Mục Lục.

Mục Lục:
                                  
                                                               Văn án  

                                                               Chương 1
                           Chương 2.1                                                       Chương 2.2


Chương 3                        Chương 4