Tác giả: Hì Hì
Chương 4:
Mặt trời
đã lặn, thành phố bắt đầu lên đèn.
Trong không khí
vẫn còn phảng phất đâu đây mùi hương đặc trưng sau cơn mưa, đó là mùi
đất, mùi hương của đất trời. Chúng xen lẫn, hòa trộn với mùi thức
ăn từ đâu đến khiến không gian phút chốc ngập tràn sự ấm áp. Trên
phố được bật lên những ánh đèn vàng nhạt, làm xua đi nhẹ nhàng cái
lạnh đêm đông.
Tử Đình
bước vào siêu thị tạp hóa gần nhà, lấy giỏ nhựa mà cửa hàng để
sẵn xách đi.
“Nước
tương, dầu hàu, dầu thực vật, kem đánh răng, rau thơm, hạt tiêu, củ
sen… ừm, còn thiếu quít nữa”
Xách chiếc
giỏ nặng chịch đến khu bán trái cây được bảo quản lạnh, Tử Đình
bắt gặp bác sĩ lần trước khám cho mình. Cô cố nhớ lại tên anh, hình
như tên là Khúc Bách Nhật.
“Bác sĩ Khúc”
Bách Nhật
vốn đang chăm chú chọn những trái quít ngon, nghe Tử Đình gọi có
chút giật mình. Anh nhìn sang liền thấy một cô gái có mái tóc được
búi cao như chiếc bánh bao, áo tay dài thật dày màu xanh cùng chiếc
quần bò nhạt màu. Bách Nhật mỉm cười lộ ra cái đồng tiền nhỏ bên
má, gật nhẹ đầu đáp:
“Chào cô
Hà, thật trùng hợp nhỉ?”
Tử Đình
híp mắt cười, cũng gật đầu theo:
“Phải. Nhà
tôi ở gần đây, đến đây để mua chút đồ”
Bách Nhật
nhìn chiếc giỏ của cô, ừm nhẹ một tiếng rồi mới hỏi:
“Cô định
mua quít?”
“Đúng rồi.
Hôm bữa chả phải anh bảo tôi mua quít đun sôi với củ sen sao? Tôi mua
về để làm món ấy đó. Mà kim quất là quít đấy à? Tôi lớn vậy rồi mới
biết.”
Bách Nhật
gật đầu, ôn tồn nói như thầy giáo giảng dạy cho học sinh:
“Kim quất,
người miền Nam hay gọi là quít. Do đặc tính vùng miền nên cô không
biết cũng không gì lạ. Có vị cay, chua, ngọt, tính ấm, đi vào kinh
can, phế, tỳ, vị. Về công năng, có tác dụng lý khí giải uất, trị ho
hóa đàm, tiêu thực khu trệ, sinh tân giải rượu. Trên lâm sàn thường
dùng kim quất chữa trị các chứng bệnh can khí uất kết, chán ăn, ho
khạc nhiều đàm, viêm gan cấp tính, viêm túi mật, sỏi mật, đau dạ
dày, sa đì, viêm phế quản mạn tính, sa hậu môn, sa tử cung…”
Tử Đình
tròn mắt nhìn anh, cười thầm trong lòng bác sĩ Khúc gặp bệnh nghề
nghiệp rồi. Bách Nhật đang nói cũng nhận ra điều gì không phải,
ngượng ngùng dừng lại, quay đầu lựa quít. Nhìn Tử Đình bên cạnh đang
cúi người nhịn cười, tay lấy đại từng trái, gương mặt anh hiếm khi
đỏ hồng lên một mảng.
“Để tôi
giúp cô lựa quýt, cô chọn trái thì chua quá, trái thì ngọt quá, như
vậy không ngon đâu”
Tử Đình
ngạc nhiên nhìn anh, sau đó vui vẻ để lại những trái mình vừa chọn,
rồi đưa cái bọc trống rỗng cho anh.
Cân quít
xong, Tử Đình cùng Bách Nhật đến quầy tính tiền. Hôm nay do trời mưa
nên ít người đến mua đồ, chẳng mấy chốc đã đến phiên Tử Đình.
Từng tiếng
tít tít máy móc vang lên trong không gian có phần tĩnh lặng. Tử Đình
quay người lại nhìn Bách Nhật. Ở anh cô luôn thấy được hương vị thanh
mát sạch sẽ cùng nhựa sống tràn trề của tuổi trẻ, tựa như lá trúc
xanh bỗng trở mình đầy sức sống sau khi đắm chìm trong mưa.
“Bác sĩ
Khúc, nhà anh ở khu mấy?”
Tử Đình
khẽ hỏi. Bách Nhật có vẻ ngạc nhiên, sững sờ trong chốc lát mới
nói:
“Ở khu 8”
“May quá,
nhà tôi ở khu 5. Một lát khi đi ngang qua khu 5, anh đợi tôi chút, tôi
đem khăn trả lại anh”
Lúc này
Bách Nhật mới hiểu câu hỏi của cô, tươi cười nói ừ, làm lúm đồng
tiền càng lún sâu hơn.
Bước ra
khỏi siêu thị, cơn mưa lúc nãy cũng đã tạnh. Vì mùa mưa nên bầu trời
càng tối, gió thổi mạnh, lâu lâu lại có sấm sét xẹt ngang. Bách
Nhật thấy cô xách bọc đồ thật to, nhìn có chút khó khăn. Dù sao cô
cũng là người bệnh, sức khỏe không tốt, đứng trên góc độ y học,
mình làm bác sĩ không thể ức hiếp bệnh nhân. Nghĩ vậy, Bách Nhật
liền khom người xách lấy bọc đồ của cô, vẻ mặt có chút ngượng ngập,
khi nói cũng nhanh hơn:
“Để tôi
giúp cô”
……..
Thành phố
lên đèn sáng rực. Vì đã tối hẳn nên ngoài đèn đường màu vàng ấm
áp kia, thành phố càng có thêm những màu sắc khác nhau xuất phát từ
những khu dịch vụ giải trí, những tiệm thức ăn nhanh. Chúng liên tục
chớp nháy càng khiến cảnh vật lúc này thêm phần sinh động.
Đứng trước
khu số 5, Bách Nhật đợi Tử Đình chạy vào nhà lấy khăn cho mình.
Không để cho anh đợi lâu, chưa đầy 5 phút đã thấy Tử Đình chạy vội
ra, đưa cho anh chiếc khăn được gấp gọn gàng.
Trông thấy
cô vì chạy gấp mà thở hổn hển, mặt đỏ lên thấy rõ, trên trán xuất
hiện vài giọt mồ hôi, tâm trạng Bách Nhật xuất hiện một vài cảm
xúc lạ lẫm. Thực ra cô ấy không cần phải làm vậy, chiếc khăn này
cũng không quan trọng với anh, cho nên Tử Đình cũng không nhất thiết
phải mặc mình đang bệnh mà chạy hết sức lấy khăn cho anh.
‘Cô ấy thực không giống mình’
Tâm trạng
Bách Nhật phức tạp, nhận lấy khăn mà như cảm thấy đàn kiến đang bò,
chúng gặm nhắm anh, khiến anh vừa đau vừa ngứa.
“Cảm ơn cô
Hà”
………..
Từ cửa sổ
bệnh viện nhìn ra ngoài, Bách Nhật thở dài ngao ngán. Hôm nay trời
lại mưa. Từng giọt mưa nặng hạt rơi xuống, đập vào cửa kính mạnh mẽ
khiến người ta sợ hãi.
Chả lẽ anh
phải đi nhờ xe Minh Minh nữa sao?
Hôm nay anh cũng
lại nổi hứng đi bộ, thời tiết đúng là thay đổi thất thường, lúc
sáng còn có những tia nắng cháy bỏng nhảy nhót trên mặt đường, không
ngờ buổi chiều lại mưa lớn như vầy.
Đúng giờ
tan tầm, Bách Nhật đứng chờ Minh Minh trước cổng. Thấy Minh Minh ra,
liền nở nụ cười nhờ vả.
“Minh Minh
à, cho tớ đi nhờ xe”
Minh Minh
trợn tròn mắt nhìn cậu:
“Xe cậu
đâu?”
“Xe tớ ở
nhà”
Minh Minh
bỗng muốn thét lên:
“Hôm nay
mắc chứng gì lại không lái xe?”
“Tự nhiên
tớ muốn đi bộ”
“Cậu tới
rồi”
Bách Nhật
liếc Minh Minh một cái, không thèm chấp với cậu, lạnh lùng hỏi lại:
“Có cho tớ
đi nhờ không?”
“Anh hai à,
tôi làm gì có xe chứ? Hôm nay bạn gái tôi đến, nói là muốn đi bộ
cùng tôi. Cho nên tôi để xe ở nhà rồi”
Bách Nhật
giọng lạnh tanh:
“Cứ yêu
đương là thích đi bộ sao? Thật lãng nhách. Nắm tay dưới mưa cho cùng
bị cảm!”
Minh Minh
cười khì khì, nheo mắt lại nhìn Bách Nhật:
“Người ta
gọi đó là lãng mạn, không phải lãng nhách. Độc thân suốt như cậu
thì làm sao biết chứ? He he, tớ cho cậu mượn dù nè. Nể tình nghĩa
lắm rồi đó nha”
Nói rồi
cậu dúi cây dù vào tay Bách Nhật. Sau đó phóng khoáng mỉm cười đợi
người yêu. Bách Nhật định hỏi cậu cho tớ dù thì làm sao đi đón bạn
gái, không ngờ chưa kịp mở miệng đã thấy một cô gái mặc váy ngắn
trẻ trung chạy lại trách móc Minh Minh:
“Sao anh
không đem dù hả? Như vậy sao mà đi?”
Minh Minh
mặt dày nói:
“Anh quên
đem dù mất rồi. Không sao, chúng ta dùng chung là được”
Sau đó một
tay anh bạn lấy dù trong tay cô gái, một tay vòng qua eo ôm chặt người
đẹp, rồi nham nhở nói:
“Đi thôi”
“Em nghi
ngờ anh lừa em”
“Làm sao
anh dám qua mặt em?”
“Thật
không?”
“Thật”
Bách Nhật
đứng tại chỗ cười cười, đúng là lời đàn ông khi yêu thật không đáng
tin cậy.
Anh bật dù
lên, một mình “lội” mưa đi về.
Mưa lớn
bắt đầu giảm dần, không còn ào ào như lúc nãy, cũng không phải lất
phất vài hạt sắp tạnh mưa, mà kiểu ở giữa cả hai, không lớn, không
nhỏ, khiến người đứng trú tiếc hùi hụi, mưa không còn nặng hạt, sắp
tạnh nhưng lại không tạnh, muốn lấy tay làm dù chạy qua cũng khó.
Nghe tiếng
lộp bộp do mưa rớt xuống trên dù, Bách Nhật bỗng nhớ đến cô gái hôm
qua- Hà Tử Đình.
Cô ấy là
người đầu tiên khiến anh mở lòng. Đưa khăn cho cô lau người, lựa quít
cho cô, xách tiếp cô bọc đồ là những hành động anh chưa từng làm cho
người khác. Từ trước đến nay, anh cứ sống cuộc sống riêng anh, chưa
bao giờ muốn mở lòng chìa tay giúp đỡ người khác, anh thấy không cần
thiết phải vậy. Giúp họ, anh không được lợi gì, có đôi khi lại tự
chuốc ưu phiền vào người. Cho nên, khi giúp cô cũng là lần đầu tiên
anh giúp một người ngoài nhiều như vậy, thực sự không tránh khỏi
ngượng ngập.
Còn cô thì
khác. Cô chạy vội lên nhà, tay xách bọc đồ nặng, gió lạnh tạt vào
người cô, khiến bước chân có chút loạng choạng, nhưng cô không than
phiền gì, đưa cho anh chiếc khăn trắng ngần được giặt sạch, còn gấp
lại tỉ mỉ. Khi anh nói ‘cảm ơn cô
Hạ’, cô cười thật tươi, đôi mắt híp lại thành hình bán nguyệt,
rạng rỡ lắc đầu nói: ‘Tôi phải cảm
ơn anh mới phải. Bác sĩ Khúc, thật tình cảm ơn anh’
Anh không
hề biết, giúp đỡ người khác tâm trạng lại có thể tốt đến vậy.
Bước chân đột
ngột ngừng lại.
Bách Nhật
mỉm cười có chút khó hiểu, mấy hôm nay cứ liên tục gặp cô ấy. Rõ
ràng lúc trước hai người đâu quen gì nhau, bây giờ thì lại gặp xuyên
suốt 4 ngày.
Tử Đình
tay nắm chặt vạt áo khoát, dáng vẻ sốt ruột nhìn trời. Anh ngước
lên, thấy có thêm 1 vệt sáng dài xẹt ngang qua, ẩn hiện chớp tắt. Chắc
là cơn mưa lớn hơn sắp đến.
Không nghĩ
ngợi nhiều, Bách Nhật cầm dù đi đến gặp cô ấy… chào hỏi một chút.
Lông mài
Tử Đình nhíu chặt, trong lòng thầm than khóc, có lẽ cô sẽ phải đứng
chờ ở đây suốt đêm thôi. Lấy chiếc điện thoại trong giỏ gọi về nhà, Tử
Đình lục danh bạ, rà nhanh tìm kiếm chữ “nhà”.
“Cô Hà”
Tử Đình
ngẩng đầu lên, ngạc nhiên nhìn người trước mặt. Mấy hôm nay đúng là
có duyên với nhau, đi đến đâu cũng gặp bác sĩ Khải. Tử Đình rất
nhanh mỉm cười, vừa lắng nghe tiếng tút từng đợt trong điện thoại
vừa chào hỏi Bách Nhật:
“Bác sĩ
Khải, thật khéo quá”
Bách Nhật
gật đầu, thấy cô gọi điện thoại lại không kiềm được hỏi:
“Cô đang
gọi người tới đón à?”
Tử Đình
lắc nhẹ tay còn lại, cười nói:
“Tôi gọi
cho mẹ tôi. Trời mưa như vậy, có lẽ là phải về trễ rồi”
Dứt lời,
Tử Đình lấy điện thoại trên tai xuống, nhíu mài im lặng nhìn màn
hình. Bách Nhật nghe thoáng tiếng tút dài, lờ mờ đoán ra mẹ cô không
bắt máy. Anh nhìn dáng vẻ bồn chồn của Tử Đình, chợt nghĩ có lẽ
mình nên làm gì đó giúp cô.
“Không liên
lạc được với mẹ cô à? Tôi có dù, hay để tôi đưa cô về?”
Tử Đình
cảm kích, lời nói có chút run rẩy:
“Cảm ơn
anh…”